Skip to main content

Hai em bé trong máng cỏ !

Tôi học được rằng không phải cái gì bạn có trong cuộc đời cũng là đáng giá, mà là bạn có ai trong cuộc đời này mới là quan trọng!
A A+
color:
Hai em bé trong máng cỏ !
Tôi học được rằng không phải cái gì bạn có trong cuộc đời cũng là đáng giá, mà là bạn có ai trong cuộc đời này mới là quan trọng!

Năm 1994, có hai người Mỹ đã nhận thư mời từ một sở Giáo dục Nga đến Nga giảng dạy. Trong chuyến đi này, họ được mời đến rất nhiều nơi, đặc biệt trong đó có một cô nhi viện lớn. Khoảng 100 em nam nữ được nuôi dưỡng ở đây, bao gồm những em bị bỏ rơi, bị ngược đãi, chúng được nuôi dưỡng bởi một chương trình chăm sóc của chính phủ. Hai người Mỹ nọ đã kể lại câu chuyện dưới đây:

"Lúc đó đã gần mùa Giáng sinh, năm 1994, cũng là thời gian để các trẻ mồ côi được nghe câu chuyện Giáng sinh truyền thống, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chúng được nghe câu chuyện này. Chúng tôi kể về Mẹ Maria và thánh Giuse đi đến thành Bê-lem. Vì không còn phòng nào trong quán trọ, họ đã phải trú tạm trong một chuồng chiên, và ở đó, hài nhi Giêsu đã được sinh ra, được đặt nằm trong máng cỏ.

Suốt cả câu chuyện, bọn trẻ và cả những nhân viên của trại trẻ mồ côi đều ngồi im lặng lắng nghe, họ sửng sốt ngạc nhiên về câu chuyện. Một vài người thì ngồi trên cạnh của chiếc ghế, cố gắng nuốt lấy từng lời chúng tôi kể. Sau khi kể xong câu chuyện, chúng tôi đưa cho bọn trẻ ba mẩu giấy bìa cứng để chúng làm chiếc máng chiên thô sơ. Mỗi đứa trẻ được phát cho một mẫu giấy nhỏ hình vuông màu vàng, được cắt ra từ những chiếc khăn giấy.

Theo hướng dẫn, đám trẻ xé giấy và cẩn thận đặt từng mảnh vào chiếc máng để làm rơm. Những mảnh vải nhỏ, được cắt ra từ một chiếc áo không dùng nữa của một phụ nữ người Mỹ khi bà rời khỏi Nga, bây giờ được chúng tôi dùng làm chiếc chăn cho hài nhi Giêsu. Những con búp bê được dùng làm hài nhi thì được cắt từ tấm lều bạt của chúng tôi. Đám trẻ có vẻ bận rộn làm chiếc máng của chúng, còn tôi đi vòng vòng để xem chúng có cần giúp đỡ gì thêm không.

Mọi việc suôn sẻ cho đến khi tôi đến chiếc bàn bé Misha đang ngồi. Cậu bé chắc khoảng 6 tuổi, và đã làm xong chiếc máng của mình. Khi tôi nhìn vào chiếc máng của cậu bé, tôi bỗng giật mình vì nhìn thấy không phải chỉ một hài nhi, mà có hai hài nhi trong máng. Nhanh chóng, tôi gọi người dịch thuật đến và nhờ bà hỏi cậu bé vì sao có đến hai hài nhi trong máng của cậu bé như vậy, không biết cậu bé có nghe và hiểu câu chuyện của chúng tôi kể hay không.

Vòng tay quanh ngực mình và nhìn vào tác phẩm máng cỏ đã hoàn thành, cậu bé bắt đầu kể lại câu chuyện với vẻ hết sức nghiêm túc. Chỉ là một cậu bé nhỏ xíu, và mới chỉ được nghe về câu chuyện Giáng sinh lần đầu tiên, nhưng cậu thuật lại không thiếu một chi tiết nào.

Cho đến phần cậu kể về Mẹ Maria đã đặt hài nhi Giêsu trong máng cỏ. Bây giờ, Misha bắt đầu sáng tạo thêm. Cậu bé kể lại phần cuối theo cách riêng của mình: "Và khi Mẹ Maria đặt bé Giêsu vào máng cỏ, Chúa Giêsu nhìn thấy em và hỏi em có chỗ nào ở chưa? Em nói với Ngài rằng em không có mẹ, cũng không có ba, vì thế nên em chẳng có nơi nào để ở cả. Rồi Chúa Giêsu bảo em rằng em có thể đến ở với Ngài. Nhưng em nói với Ngài không thể được đâu, bởi vì em chẳng có món quà nào tặng Ngài giống như những người khác có cả, ba Vua thì có đủ thứ quý giá, cả cậu bé đánh trống cũng có chiếc trống để tặng Ngài...

Nhưng em muốn ở với Chúa Giêsu lắm, vì thế, em mới nghĩ rằng em có thể dùng cái gì mình có để tặng Ngài. Em nghĩ nếu em giữ ấm cho Ngài, đó có thể là một món quà tốt.

Vì thế, em hỏi Chúa Giêsu rằng, "Nếu con giữ ấm cho Ngài, điều đó có đủ để trở thành một món quà dâng cho Ngài chăng?" Và Chúa Giêsu đã trả lời em: "Nếu con giữ ấm cho ta, đó sẽ là món quà tốt nhất trong những món quà mọi người có thể tặng ta."

"Và thế là em vào trong máng chiên với Chúa, rồi Chúa Giêsu nhìn em và Ngài bảo em có thể ở chung với Ngài mãi mãi."

Khi cậu bé nhỏ Misha kể xong câu chuyện, mắt cậu đã rướm nước và chảy tràn ra má. Cậu lấy hai tay che mặt, rồi gục đầu xuống bàn và khóc nức nở, đôi vai nhỏ run rẩy.

* * *

Một cậu bé mồ côi đã tìm thấy Đấng không bao giờ bỏ rơi hay ngược đãi cậu, Đấng sẽ ở với cậu luôn luôn!

Tôi học được rằng không phải cái gì bạn có trong cuộc đời cũng là đáng giá, mà là bạn có ai trong cuộc đời này mới là quan trọng!

Mùa Giáng Sinh lại đến, nhắc chúng ta nhớ về một tình yêu vô giá mà Thiên Chúa dành cho con người: Ngài đã ban Con một của Ngài xuống trần gian chịu chết để chuộc tội lỗi cho chúng ta. Tình yêu ấy dành cho tất cả mọi người, không phân biệt màu da, giai cấp, địa vị...

Nếu bạn đã tiếp nhận tình yêu kì diệu ấy, bạn hãy mạnh dạn chia sẻ với người khác!

Nếu bạn chưa tiếp nhận tình yêu ấy, tình yêu ấy đang chờ đợi để được bạn đón nhận! Bạn có bằng lòng mở lòng mình ra và tiếp nhận tình yêu ấy?

___Tác giả: Bình Đất___
edit