Quà tặng của một thiên thần
Luôn luôn có điều gì đó tuyệt diệu đang diễn ra. Chúng ta chỉ phải chọn nhìn thấy nó mà thôi. - Katrina Mayer -
| Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011
A
A+
color:
Luôn luôn có điều gì đó tuyệt diệu đang diễn ra. Chúng ta chỉ phải chọn nhìn thấy nó mà thôi. - Katrina Mayer -
Tôi băn khoăn nghĩ những điều tốt mình làm đều là vì Chúa nhưng nếu tôi chẳng thích thú khi làm, thế thì có phải tôi đang giúp Chúa hay không? Liệu thái độ ích kỷ của tôi có xóa tan những điều tốt tôi đã làm?
Tôi đã tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc cho những đứa trẻ hàng xóm có hoàn cảnh khó khăn, nhiều đến độ chuyện gì bà ngoại của những đứa trẻ này - người nuôi nấng chúng, cũng trông chờ vào tôi.
Tôi đâm ra ghét bà ta và cho rằng những đứa trẻ đó chẳng là gì với bà ta cả.
Một ngày nọ, bà gọi điện thoại cho tôi, kể lể về việc Giáng Sinh sắp đến và một bé gái nào đó chẳng được ai cho cái gì, rồi bà hỏi tôi có sẵn lòng mua cho con bé một món quà gì không?
Tôi mặc kệ yêu cầu của bà ta. Tôi không thể chịu đựng nổi việc bà ta gọi cho tôi và nhờ tôi làm việc này việc kia cho những người mà tôi thậm chí chẳng biết là ai.
Tôi đã lo cho mấy đứa cháu của bà ta chưa đủ hay sao mà bà ta còn muốn tôi quan tâm đến người khác nữa, tôi có dư dả gì đâu!
Vài hôm sau khi đi chợ, tôi trông thấy một cái hộp đựng hai con búp bê, một con tóc nâu và một con tóc vàng. Tôi chợt nghĩ đến bé gái nọ. Hai con búp bê mười lăm đô la, tôi mua vì thấy rẻ nhưng trong lòng vẫn thấy không vui.
Ngay trước lễ Giáng sinh, tôi đưa món quà cho bà ấy và sau đó chẳng nghe bà ta nói gì về nó nữa. Tôi nghĩ đứa bé kia chẳng bao giờ nhận được quà này hoặc không chừng bà ta đã nói đó là quà của bà ta cũng nên.
Khi tôi còn nhỏ, người ta không bao giờ cho tôi gặp bà nội, người không bao giờ quên mua quà Giáng Sinh cho bọn trẻ chúng tôi nhưng lại giao chúng cho bà ngoại tôi. Bà ngoại tôi sửa tên trên phiếu nói là quà của bà tặng.
Đến khi lớn lên, tôi phát hiện ra rằng con búp bê yêu thích của mình hồi xưa thật sự là của nguời bà kia tặng thì tôi nghĩ trường hợp này chắc cũng vậy.
Tôi nhủ thầm mặc kệ và thôi không nghĩ đến chuyện này nữa.
Khoảng hơn một năm sau, khi đang dắt chú chó của mình đi dạo, tôi trông thấy một bé gái khoảng bảy tuổi đang chơi trong một khoảng sân. Khi tôi đi ngang qua, nó kêu lên “Cháu thấy con chó của cô một lần rồi!”. Tôi nói với cô bé rằng tôi sống ở gần đây, thỉnh thoảng tôi cũng hay dẫn nó ngang qua.
Cô bé cúi xuống vuốt ve con vật. Tôi nghĩ chắc cô bé quen với mấy đứa trẻ láng giềng mà tôi biết. Tụi trẻ thường kể với tôi về một người bạn tên Joan (Không phải tên thật) sống cùng khu nhà này. Tôi hỏi có phải tên cô bé là Joan không. "Dạ không, đấy là tên của bà cháu”
Tôi hiểu rồi!
Tôi hỏi cô bé có biết Aaron, Nick và Melanie không. Cô bé biết hết. Tự nhiên tôi cảm thấy tò mò đây có phải là cô bé không quen mà tôi đã tặng búp bê? "Giáng sinh trước nữa, con có nhận được một món quà là hai con búp bê không?" Tôi hỏi.
“Ồ có đấy, Lucy tóc vàng, Debbie tóc nâu. Tụi nó đang ngủ trong nhà, thưa cô.” Cô bé trả lời tôi.
“Năm đó con chỉ nhận được một món quà này thôi à?”
“Có vài món nữa nhưng cháu quên rồi”
“Ai tặng cho con con búp bê?”
“Bà của Aaron…” Ra thế, chỉ có bà lão nhận được tiếng thơm.
Để chắc rằng mình nghĩ đúng, tôi hỏi: “Bà ấy có nói với cháu những con búp bê do đâu mà có không?” và Chúa ơi! Chúa đã cho tôi thấy tôi nhỏ nhen biết bao.
Ngay cả khi cho ai nhiều đến bao nhiêu với tấm lòng đen tối thì những điều ấy cũng là nhỏ nhoi mà thôi. Tôi nghẹn ngào khi nghe câu trả lời từ miệng cô bé: “Bà ấy bảo món quà này là của một thiên thần gửi cho cháu”...!
Tác giả: Khuyết Danh