Niềm vui cho mọi người
Mỗi ngày cứ vào buổi trưa, cụ già Thomas lại vào ngôi nhà nguyện nhỏ bé, ở lại đó nhiều nhất là 2 phút, vâng chỉ 2 phút thôi, rồi trở ra.
| Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
A
A+
color:
Mỗi ngày cứ vào buổi trưa, cụ già Thomas lại vào ngôi nhà nguyện nhỏ bé, ở lại đó nhiều nhất là 2 phút, vâng chỉ 2 phút thôi, rồi trở ra.
Người giữ phòng thánh lấy làm thắc mắc, và một ngày kia đã chặn cụ Thomas lại để hỏi cho ra lẽ:
- “Này ông Thomas, tại sao ông lại đến đây mỗi ngày?”.
- Cụ Thomas điềm đạm trả lời: “Tôi đến để cầu nguyện”.
- Người bạn già nhăn mặt: “Không thể tin được! Thế ông đọc kinh gì mà lại chỉ có trong mấy phút đã xong?”
- Cụ Thomas vẫn từ tốn giải thích: “Tôi chỉ là một lão già dốt nát, tôi cầu nguyện với Chúa theo cách thức riêng của tôi, tôi nói: “Lạy Chúa Giêsu, này con đây, chính con là Thomas đây!” Thế rồi tôi ra đi…”
Nhiều năm trôi qua cụ Thomas ngày một trở nên quá già yếu và bệnh tật, phải vào bệnh viện, ở khu dành cho người nghèo. Khi cụ sắp qua đời, một linh mục và chị nữ tu y tá đến giường cụ, nhỏ nhẹ hỏi han:
- “Cụ ơi, cụ hãy nói cho chúng tôi biết, vì sao kể từ khi cụ nhập viện tế bần này, mọi sự bỗng trở nên tốt đẹp hơn, mọi người đều như cảm thấy hào lòng, hạnh phúc và thân thiện với nhau hơn?”
- Cụ Thomas nhoẻn miệng cười, cười móm mém, thổ lộ: “Tôi cũng không biết nữa. Khi còn đi lại được, tôi cứ đi chỗ này chỗ kia để thăm mọi người, chào hỏi trò chuyện đôi chút. Đến khi liệt giường, tôi mời mọi người lại, kể chuyện tếu, chọc cho họ cười vui. Với Thomas thì mọi người phải luôn được hạnh phúc!”
Vì linh mục vẫn chưa thôi thắc mắc: “Nhưng còn phần cụ, nhờ đâu cụ có được hạnh phúc?”
- Cụ Thomas hỏi ngược lại: “Thưa cha và thưa Sour, quý vị không cảm thấy hạnh phúc khi được người khác thăm viếng mỗi ngày sao?”
- Vị linh mục ngẫm rồi gật gù đồng ý: “Cụ nói phải! Thế nhưng ai đến thăm cụ mỗi ngày?”
- Cụ Thomas tươi hẳn nét mặt trả lời: “Thưa cha, khi tôi bắt đầu vào bệnh viện này, tôi đã hai cái ghế, một cái dành cho cha hoặc cho xơ, còn cái kia dành Đức Giêsu. Trước đây, tôi đến viếng Ngài ở nhà thờ, nhưng nay tôi đã phải nằm liệt giường thì chính Đức Giêsu đã đến thăm tôi mỗi buổi trưa.”
Vị linh mục trong xoe mắt kinh ngạc: “Thế Đức Giêsu nói gì với cụ?”
- Cụ Thomas hãnh diện trả lời: “Này Thomas, chính Thầy đây, Giêsu của con đây!" Và những ngày cuối cùng của cuộc đời qua đi, trước khi cụ Thomas qua đời, ai cũng nhìn thấy cụ luôn mỉm cười hạnh phúc…
Trích: Nối Lửa Cho Đời – Phục vụ
(Lm.Lê Quang Uy DCCT Sưu tầm và biên soạn)
Người giữ phòng thánh lấy làm thắc mắc, và một ngày kia đã chặn cụ Thomas lại để hỏi cho ra lẽ:
- “Này ông Thomas, tại sao ông lại đến đây mỗi ngày?”.
- Cụ Thomas điềm đạm trả lời: “Tôi đến để cầu nguyện”.
- Người bạn già nhăn mặt: “Không thể tin được! Thế ông đọc kinh gì mà lại chỉ có trong mấy phút đã xong?”
- Cụ Thomas vẫn từ tốn giải thích: “Tôi chỉ là một lão già dốt nát, tôi cầu nguyện với Chúa theo cách thức riêng của tôi, tôi nói: “Lạy Chúa Giêsu, này con đây, chính con là Thomas đây!” Thế rồi tôi ra đi…”
Nhiều năm trôi qua cụ Thomas ngày một trở nên quá già yếu và bệnh tật, phải vào bệnh viện, ở khu dành cho người nghèo. Khi cụ sắp qua đời, một linh mục và chị nữ tu y tá đến giường cụ, nhỏ nhẹ hỏi han:
- “Cụ ơi, cụ hãy nói cho chúng tôi biết, vì sao kể từ khi cụ nhập viện tế bần này, mọi sự bỗng trở nên tốt đẹp hơn, mọi người đều như cảm thấy hào lòng, hạnh phúc và thân thiện với nhau hơn?”
- Cụ Thomas nhoẻn miệng cười, cười móm mém, thổ lộ: “Tôi cũng không biết nữa. Khi còn đi lại được, tôi cứ đi chỗ này chỗ kia để thăm mọi người, chào hỏi trò chuyện đôi chút. Đến khi liệt giường, tôi mời mọi người lại, kể chuyện tếu, chọc cho họ cười vui. Với Thomas thì mọi người phải luôn được hạnh phúc!”
Vì linh mục vẫn chưa thôi thắc mắc: “Nhưng còn phần cụ, nhờ đâu cụ có được hạnh phúc?”
- Cụ Thomas hỏi ngược lại: “Thưa cha và thưa Sour, quý vị không cảm thấy hạnh phúc khi được người khác thăm viếng mỗi ngày sao?”
- Vị linh mục ngẫm rồi gật gù đồng ý: “Cụ nói phải! Thế nhưng ai đến thăm cụ mỗi ngày?”
- Cụ Thomas tươi hẳn nét mặt trả lời: “Thưa cha, khi tôi bắt đầu vào bệnh viện này, tôi đã hai cái ghế, một cái dành cho cha hoặc cho xơ, còn cái kia dành Đức Giêsu. Trước đây, tôi đến viếng Ngài ở nhà thờ, nhưng nay tôi đã phải nằm liệt giường thì chính Đức Giêsu đã đến thăm tôi mỗi buổi trưa.”
Vị linh mục trong xoe mắt kinh ngạc: “Thế Đức Giêsu nói gì với cụ?”
- Cụ Thomas hãnh diện trả lời: “Này Thomas, chính Thầy đây, Giêsu của con đây!" Và những ngày cuối cùng của cuộc đời qua đi, trước khi cụ Thomas qua đời, ai cũng nhìn thấy cụ luôn mỉm cười hạnh phúc…
Trích: Nối Lửa Cho Đời – Phục vụ
(Lm.Lê Quang Uy DCCT Sưu tầm và biên soạn)