Skip to main content

Khi mỗi người là 1 chú heo nhựa hồng

Mỗi chúng ta đều là những chú lợn chứa đầy những đồng xu yêu thương, mỉm cười tự tin và hạnh phúc, và chẳng thể dễ dàng gục ngã...
A A+
color:
Khi mỗi người là 1 chú heo nhựa hồng
Mỗi chúng ta đều là những chú lợn chứa đầy những đồng xu yêu thương, mỉm cười tự tin và hạnh phúc, và chẳng thể dễ dàng gục ngã..

Chị mua tặng em một chú heo nhựa màu hồng. Chú heo nhẹ bỗng, và chỉ cần đặt trước quạt máy bật mạnh là có thể ngã lăn chiêng. Mẹ cho một đồng xu, bố cho một đồng xu, chị cho một đồng xu... Em bỏ vào lúc lắc, nghe tiếng xu reo. Rồi một ngày em phát hiện ra một điều kỳ lạ: chú heo nhựa hồng đã đủ nặng đến mức dù quạt máy bật vù vù, cũng không thể ngã lăn chiêng được nữa...

Em biết không, chị thấy mỗi người đều là một chú heo nhựa hồng.

Mẹ đi làm cả ngày, nhưng chỉ cần mẹ trở về tới cửa nhà, dù đang chơi gì, ăn gì, em cũng bỏ tất cả, chạy ào ra gọi "Mẹ! Mẹ!" đầy dịu dàng, ôm lấy mẹ trong vòng tay thơm, chẳng sợ mồ hôi, chẳng sợ bụi đường. Với mỗi khoảnh khắc như thế, em đã bỏ vào lòng mẹ một đồng xu mong nhớ.

Khi chị buồn vì mẹ chưa kịp lo được tiền đóng học, tên chị bị nêu lên trên loa trường, chị tủi thân quá hừng, chỉ muốn bỏ học ở nhà. Thầy chủ nhiệm đã hối hả lên đóng tiền học phí giùm chị, thầy nói với chị: "Những câu chuyện cổ tích có hậu đều bắt đầu đầy gian nan". Với khoảnh khắc ấy, thầy đã bỏ vào lòng chị một đồng xu tự tin...

Khi chị bạn thân của chị bị tràn dịch màng phổi, mấy chú vít vít loan tin khắp trường rằng là chị ấy bị lao phổi dễ lây, chị đã ôm lấy cô bạn thân thiết nhất khi nó ngồi một mình dưới tán phượng xanh và đang cảm thấy mình cô độc nhất trên thế gian này. Trong khoảnh khắc ấy, chị đã bỏ vào lòng chị ấy một đồng xu chia sẻ...

Và cứ thế, cứ thế. Chị em mình và những người xung quanh mỗi ngày đều nhận được những đồng xu yêu thương từ người khác và cho đi những đồng xu yêu thương từ trái tim mình, để mỗi chúng ta đều là những chú lợn chứa đầy những đồng xu yêu thương, mỉm cười tự tin và hạnh phúc, và chẳng thể dễ dàng gục ngã...

Viết bởi: NGÔ THỊ PHÚ BÌNH