Nước Chúa ở đâu ?
“Lần này, nếu ngài đưa tôi đi, tôi hoàn toàn sẵn sàng để đi với ngài vào Vương Quốc của Thiên Chúa.”
Thiên thần nhìn sâu vào đáy mắt thầy trợ sĩ, mỉm cười:
“Thế bấy lâu nay thầy nghĩ là thầy đang sống ở đâu?”
| Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011
A
A+
color:
Thầy trợ sĩ nọ đã sống nhiều năm êm đềm hạnh phúc trong một tu viện cổ xưa. Hằng ngày, thầy làm các công việc lặt vặt trong nhà, phục vụ cộng đoàn với lòng nhiệt thành và phấn khởi. Hôm ấy, khi thầy đang rửa mớ chén bát, một thiên thần hiện đến và nói:
“Chúa sai tôi đích thân đến nói với thầy rằng thời gian của thầy đã mãn. Thầy được gọi vào Vương Quốc vĩnh cửu của Thiên Chúa.”
Thầy trợ sĩ tươi cười trả lời:
“Ồ, thật thú vị. Tôi thật sự sung sướng vì Chúa nhớ đến tôi. Nhưng, thiên thần ơi, ngài thấy đó, còn rất nhiều chén đĩa chưa rửa, tôi không thể bỏ đi ngay bây giờ được. Chắc ngài cũng thấy rằng tôi thật có lỗi với các anh em mình nếu bỏ ngang công việc còn dang dở này mà biến mất. Có lẽ Chúa cũng vui lòng cho phép tôi bước vào sự sống đời đời trễ hơn một chút, khi tôi đã rửa xong mớ chén đĩa này.”
Thiên thần nhìn vào đôi mắt thầy trợ sĩ, đầy thông cảm:
“Thầy có lý. Tôi sẽ cố gắng chuyển đạt nguyện vọng của thầy đến Chúa.”
Rồi thiên thần biến mất. Thầy trợ sĩ tiếp tục rửa chén và làm các công việc thường ngày khác của mình.
Bữa khác, thầy trợ sĩ đang nhổ cỏ và cuốc đất trong vườn thì thiên thần lại hiện đến. Thầy huơ huơ lưỡi cuốc về phía đám cỏ trước mặt mình, nói với thiên thần:
“Cỏ mọc um tùm thế kia, chắc Vương Quốc vĩnh cửu của Thiên Chúa có thể chờ tôi thêm chút nữa.”
Thiên thần mỉm cười, biến đi. Thầy trợ sĩ tiếp tục nhổ sạch đám cỏ, chăm bón các cây trồng, và làm những công việc thông thường khác mà bấy lâu nay thầy vẫn làm trong vườn.
Buổi chiều nọ, thầy đang chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện, thiên thần lại xuất hiện. Thầy vừa đưa thuốc và nước uống cho một bệnh nhân bị sốt cao, vừa nói với thiên thần:
“Ngài thấy rõ đó, còn rất nhiều bệnh nhân chờ tôi chăm sóc chiều nay…”
Thiên thần lại mỉm cười và biến đi.
Tối hôm ấy, thầy trợ sĩ về nhà, ngả lưng trên chiếc giường đơn sơ của mình, mỏi mệt sau một ngày làm việc cần cù. Thầy nhớ lại những lần thiên thần hiện đến với mình và việc mình xin khất hẹn hết lần này đến lần khác. Bất chợt, thầy cảm thấy mình già yếu và vô cùng mệt mỏi. Thầy quì xuống bên giường và bắt đầu cầu nguyện:
“Lạy Chúa, giờ đây xin Chúa sai thiên thần của Chúa đến với con. Lần này con sẽ không khất nữa đâu.”
Ngay tức thì, thầy thấy thiên thần hiện ra đứng bên cạnh mình. Thầy nói với thiên thần:
“Lần này, nếu ngài đưa tôi đi, tôi hoàn toàn sẵn sàng để đi với ngài vào Vương Quốc của Thiên Chúa.”
Thiên thần nhìn sâu vào đáy mắt thầy trợ sĩ, mỉm cười:
“Thế bấy lâu nay thầy nghĩ là thầy đang sống ở đâu?”
(Albert Schweitzer)
Trích từ: Xin Đừng Xa Nhau Nữa
Lê Công Đức tuyển dịch từ: Throw Fire và Proclaiming His Kingdom của John Fuellenbach, S.V.D., và từ : Priesthood Imperiled của Bernard Hãring, C.SS.R.
+ Kiến và ve sầu
+ Cái chết vô cùng kinh khủng của Chúa Giêsu trên thập giá (theo khoa học)
+ Chúa Kitô Vua - "Vua bị đóng đinh"
+ Những giọt nước mắt sám hối
+ Người khách lạ
“Chúa sai tôi đích thân đến nói với thầy rằng thời gian của thầy đã mãn. Thầy được gọi vào Vương Quốc vĩnh cửu của Thiên Chúa.”
Thầy trợ sĩ tươi cười trả lời:
“Ồ, thật thú vị. Tôi thật sự sung sướng vì Chúa nhớ đến tôi. Nhưng, thiên thần ơi, ngài thấy đó, còn rất nhiều chén đĩa chưa rửa, tôi không thể bỏ đi ngay bây giờ được. Chắc ngài cũng thấy rằng tôi thật có lỗi với các anh em mình nếu bỏ ngang công việc còn dang dở này mà biến mất. Có lẽ Chúa cũng vui lòng cho phép tôi bước vào sự sống đời đời trễ hơn một chút, khi tôi đã rửa xong mớ chén đĩa này.”
Thiên thần nhìn vào đôi mắt thầy trợ sĩ, đầy thông cảm:
“Thầy có lý. Tôi sẽ cố gắng chuyển đạt nguyện vọng của thầy đến Chúa.”
Rồi thiên thần biến mất. Thầy trợ sĩ tiếp tục rửa chén và làm các công việc thường ngày khác của mình.
Bữa khác, thầy trợ sĩ đang nhổ cỏ và cuốc đất trong vườn thì thiên thần lại hiện đến. Thầy huơ huơ lưỡi cuốc về phía đám cỏ trước mặt mình, nói với thiên thần:
“Cỏ mọc um tùm thế kia, chắc Vương Quốc vĩnh cửu của Thiên Chúa có thể chờ tôi thêm chút nữa.”
Thiên thần mỉm cười, biến đi. Thầy trợ sĩ tiếp tục nhổ sạch đám cỏ, chăm bón các cây trồng, và làm những công việc thông thường khác mà bấy lâu nay thầy vẫn làm trong vườn.
Buổi chiều nọ, thầy đang chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện, thiên thần lại xuất hiện. Thầy vừa đưa thuốc và nước uống cho một bệnh nhân bị sốt cao, vừa nói với thiên thần:
“Ngài thấy rõ đó, còn rất nhiều bệnh nhân chờ tôi chăm sóc chiều nay…”
Thiên thần lại mỉm cười và biến đi.
Tối hôm ấy, thầy trợ sĩ về nhà, ngả lưng trên chiếc giường đơn sơ của mình, mỏi mệt sau một ngày làm việc cần cù. Thầy nhớ lại những lần thiên thần hiện đến với mình và việc mình xin khất hẹn hết lần này đến lần khác. Bất chợt, thầy cảm thấy mình già yếu và vô cùng mệt mỏi. Thầy quì xuống bên giường và bắt đầu cầu nguyện:
“Lạy Chúa, giờ đây xin Chúa sai thiên thần của Chúa đến với con. Lần này con sẽ không khất nữa đâu.”
Ngay tức thì, thầy thấy thiên thần hiện ra đứng bên cạnh mình. Thầy nói với thiên thần:
“Lần này, nếu ngài đưa tôi đi, tôi hoàn toàn sẵn sàng để đi với ngài vào Vương Quốc của Thiên Chúa.”
Thiên thần nhìn sâu vào đáy mắt thầy trợ sĩ, mỉm cười:
“Thế bấy lâu nay thầy nghĩ là thầy đang sống ở đâu?”
(Albert Schweitzer)
Trích từ: Xin Đừng Xa Nhau Nữa
Lê Công Đức tuyển dịch từ: Throw Fire và Proclaiming His Kingdom của John Fuellenbach, S.V.D., và từ : Priesthood Imperiled của Bernard Hãring, C.SS.R.
+ Kiến và ve sầu
+ Cái chết vô cùng kinh khủng của Chúa Giêsu trên thập giá (theo khoa học)
+ Chúa Kitô Vua - "Vua bị đóng đinh"
+ Những giọt nước mắt sám hối
+ Người khách lạ