Một miếng khi đói bằng một gói khi no
Một hôm, có một người hành khất đến nhà xin bố thí. Một em bé ra mở cửa, đăm đăm nhìn người ăn xin rồi chạy vào nhà, một lúc sau, em trở ra nhỏ nhẹ thưa
| Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012
A
A+
color:
TẠI MỘT THỊ TRẤN NỌ CÓ MỘT GIA đình nghèo, cha mẹ làm việc vất vả cả ngày ở nhà máy, các con còn nhỏ thì ở nhà một mình.
Một hôm, có một người hành khất đến nhà xin bố thí. Một em bé ra mở cửa, đăm đăm nhìn người ăn xin rồi chạy vào nhà, một lúc sau, em trở ra nhỏ nhẹ thưa: “Chú ơi, chúng cháu rất muốn tặng chú một cái gì đó, thế nhưng nhà cháu lại cũng chẳng còn gì để ăn hôm nay, chúng cháu cũng đang đói lắm chú ạ! Chúng cháu rất áy náy phải từ chối chú vậy, chú đừng buồn nhé!”
Người hành khất lặng lẽ bỏ đi. Đến sập tối thì ông ta quay lại gõ cửa. Em bé lại ái ngại từ chối như ban sáng. Người ăn xin lúc đó mới nói: “Các cháu dễ thương của chú, chú không xin các cháu bố thí nữa đâu, nhưng chú lại có cái này gởi tặng các cháu…” Nói đoạn, người ấy mở chiếc bị đeo bên hông ra, đưa cho mấy đứa bé một vài khúc bánh mì nhỏ và một vài đồng bạc. Ông ta dặn dò: “Các cháu hãy lấy bánh chia nhau ăn đi kẻo đói lắm rồi, còn tiền thì đợi ba mẹ về, bảo là chú biếu. Chú chỉ là một người ăn xin tàn tật, nhưng chú sẵn sàng chi sẻ với gia đình các cháu, bởi các cháu dễ thương và tốt bụng quá…”.
Trích: Nối Lửa Cho Đời
Lm. Lê Quang Uy, DCCT sưu Tầm và Biên Soạn
Một hôm, có một người hành khất đến nhà xin bố thí. Một em bé ra mở cửa, đăm đăm nhìn người ăn xin rồi chạy vào nhà, một lúc sau, em trở ra nhỏ nhẹ thưa: “Chú ơi, chúng cháu rất muốn tặng chú một cái gì đó, thế nhưng nhà cháu lại cũng chẳng còn gì để ăn hôm nay, chúng cháu cũng đang đói lắm chú ạ! Chúng cháu rất áy náy phải từ chối chú vậy, chú đừng buồn nhé!”
Người hành khất lặng lẽ bỏ đi. Đến sập tối thì ông ta quay lại gõ cửa. Em bé lại ái ngại từ chối như ban sáng. Người ăn xin lúc đó mới nói: “Các cháu dễ thương của chú, chú không xin các cháu bố thí nữa đâu, nhưng chú lại có cái này gởi tặng các cháu…” Nói đoạn, người ấy mở chiếc bị đeo bên hông ra, đưa cho mấy đứa bé một vài khúc bánh mì nhỏ và một vài đồng bạc. Ông ta dặn dò: “Các cháu hãy lấy bánh chia nhau ăn đi kẻo đói lắm rồi, còn tiền thì đợi ba mẹ về, bảo là chú biếu. Chú chỉ là một người ăn xin tàn tật, nhưng chú sẵn sàng chi sẻ với gia đình các cháu, bởi các cháu dễ thương và tốt bụng quá…”.
Trích: Nối Lửa Cho Đời
Lm. Lê Quang Uy, DCCT sưu Tầm và Biên Soạn