Skip to main content

Hạnh phúc như một đôi giày

Cho đến một ngày, mẹ bảo, hạnh phúc như một đôi giày, thì tớ đã hiểu tại sao, món quà đầu tiên mà bố mẹ nghĩ cho tớ bao giờ cũng là một đôi giày.
A A+
color:
Hạnh phúc như một đôi giày
Tớ thích cách so sánh giản dị như thế về hạnh phúc. Không phải những điều cao xa, viển vông và cần nhiều trí tưởng tượng. Hạnh phúc chỉ là thế, là một đôi giày - một loại vật dụng hết rất thân thuộc trong đời sống hằng ngày.

Cũng như mọi cô gái khác, tớ rất thích những đôi giày. Những đôi giày có thể không cần phải quá cầu kì...

Tớ thích cách so sánh giản dị như thế về hạnh phúc. Không phải những điều cao xa, viển vông và cần nhiều trí tưởng tượng. Hạnh phúc chỉ là thế, là một đôi giày- một loại vật dụng hết rất thân thuộc trong đời sống hằng ngày.

Cũng như mọi cô gái khác, tớ rất thích những đôi giày. Những đôi giày có thể không cần phải quá cầu kì, đính thật nhiều hạt cườm hay nơ. Chỉ cần là một đôi giày vừa chân, mềm mại, để cùng tớ đi khắp nơi.

Sinh nhật mười lăm của tớ được đánh dấu bằng một đôi giày búp bê mẹ tặng. Đôi giày màu be, đế thấp nhưng đi rất êm chân. Tớ có thể dùng nó đi học, đi chơi hoặc đi dự những buổi tụ tập quan trọng. Ở tuổi mười lăm, sở hữu một đôi giày dễ thương đồng nghĩa với hạnh phúc.

Tuyệt diệu hơn cả, là mẹ đã đính kèm với đôi giày đó một lời nhắn nhủ chân thành:

"Nếu cuộc sống là một chuyến đi dài thì mẹ chúc con hạnh phúc trên từng chặng đường đi với đôi giày mẹ tặng".

Đến sinh nhật tuổi mười tám, bố đã thực sự khiến tớ bất ngờ với một đôi giày cao gót, màu đỏ mà bố "xách tay" về từ Singapo nhân chuyến công tác dài ngày. Bố chỉ giải thích giản dị: "Bố nghĩ đến hình ảnh con gái bố khi mặc chiếc váy ngắn mẹ tặng và đi đôi giày này. Hẳn sẽ rất nổi bật". Tớ đã nhảy tưng tưng vì vui mừng và tự hào vì có một ông bố tâm lý.

Cho đến một ngày, mẹ bảo, hạnh phúc như một đôi giày, thì tớ đã hiểu tại sao, món quà đầu tiên mà bố mẹ nghĩ cho tớ bao giờ cũng là một đôi giày.

* * *

Sao hạnh phúc lại như một đôi giày hả mẹ?

Vì trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng phải trải qua rất nhiều những đôi giày. Nhưng không phải ai cũng chọn cho mình một đôi giày vừa ý. Con biết không, để có một đôi giày mà đi vào thoải mái người ta phải chọn và thử rất nhiều lần.

Hạnh phúc cũng thế đấy con ạ, cũng phải qua một quá trình sàng lọc và thử thách.

Con nhớ không những lần con đi mua giày cùng mẹ. Con đã phải ướm chân vào khắp các đôi giày có size 35 trong cửa hàng đầu phố để rồi ra về tay không. Chọn một đôi giày còn khó khăn như thế, huống chi là hạnh phúc.

Đôi lúc, mẹ thấy các con phàn nàn rằng mình thật bất hạnh, thật kém may mắn và xui xẻo. Nói tóm lại là các con than vãn quá nhiều. Sao các con không nghĩ rằng với những gì bố mẹ đã làm cho các con thì như thế đã đủ để gọi là hạnh phúc?

Chọn cho mình những niềm vui nhỏ bé, thiết thực, chọn cho mình một cách nghĩ lạc quan và niềm vui sống. Mẹ nghĩ, khi đó, con đã hạnh phúc rồi đấy con gái ạ. Hạnh phúc của người này cũng không giống với người kia, như con đi đôi giày size 35 trong khi bạn con phải đi size 39 vậy.

Có thể điều này với con là hạnh phúc còn với người khác thì không và ngược lại. Nhưng, con không thể đánh đổi niềm hạnh phúc của mình cho người khác. Vì, con không thể gọt chân mình đi cho vừa với một đôi giày nhỏ hơn, cũng không thể độn thêm nhiều thứ khác để vừa chân với một đôi giày quá rộng. Với hạnh phúc, con cũng phải biết chấp nhận. Biết đâu là hạnh phúc của mình và hài lòng với nó.

Con nhớ không, có một lần con đã mua một đôi giày có gót quá cao? Con đi thử và chênh vênh, suýt ngã. Đấy, hạnh phúc cũng là thế đấy con ạ. Không phải là một cái gì quá hiếm có, khó tìm và cao xa đâu. Hạnh phúc không phải là một đôi giày lênh khênh, mỗi lần con đi vào là một lần nhăn nhó.

Hạnh phúc là đôi giày con vẫn đi, có thể nó chỉ cao 3 phân thôi, nhưng là đôi giày khiến con thấy mình đang đi trên đôi chân của chính mình và có thể ngẩng đầu tự tin khi đi trên phố dù là trong những ngày mưa lội. Nhưng hạnh phúc cũng đừng là những đôi giày quá đơn sơ, vì những đôi giày đơn sơ, là những đôi giày dễ tuột.

Hạnh phúc bao giờ cũng phải khiến ta trân trọng và gìn giữ, chứ không thể là điều có thể dễ dàng để mất đi. Còn một điều nữa con à, những đôi giày cũng sẽ thay đổi. Khi mới mua về, đôi giày sẽ cứng hơi khó đi. Theo thời gian, giày sẽ mềm ra và êm ái hơn với chân con.

Hoặc ngược lại, chân con sẽ phải biến đổi để phù hợp với đôi giày. Con nhớ những vết chai ở gót chân con không? Là hậu quả của chuỗi ngày con đi giày quá chật đấy. Những vết chai hình thành sẽ khiến chân con mất đi cảm giác đau. Như thế, có nghĩa là, con người ta phải tự thay đổi mình để tìm được niềm hạnh phúc đích thực.

Hoặc ngược lại, đến một lúc nào đó, quan niệm của con về hạnh phúc sẽ khác vì bản thân con cũng khác đi. Con có để ý, những đôi giày da tốt thường hay phải đánh xi không, con gái? Vì nếu không đánh xi thì những đôi giày ấy sẽ xỉn màu, lớp da sẽ xấu đi, không còn giá trị như ban đầu nữa.

Điều này có gợi cho con liên tưởng gì không? Hạnh phúc cũng cần được chăm sóc và nâng niu như một đôi giày tốt. Con có thể đôi giày ấy trên những con phố lầy lội, có thể mang nó trong một ngày mưa nhưng sau đó, đôi giày đó phải được lau khô, đánh xi sạch sẽ. Đừng bao giờ lơ là với hạnh phúc của chính mình, con nhé!

* * *

Đó là lời giải thích rất cặn kẽ của mẹ cho câu hỏi của tớ. Hạnh phúc với mẹ, với tớ đều chỉ giản đơn như là một đôi giày. Nhưng ai dám bảo là nó dễ dàng và không quan trọng, phải không bạn?

Nguồn: Sưu Tầm

+ Cho đi sẽ nhận lại nhiều hơn
+ Rượu hay nước ?

edit