Skip to main content

Câu lạc bộ những hòn đá

Bạn và tôi, không ai quá trẻ để làm nên một điều khác biệt. Vấn đề là chúng ta đã bắt đầu chưa?
A A+
color:
Câu lạc bộ những hòn đá
  • Bạn và tôi, không ai quá trẻ để làm nên một điều khác biệt. Vấn đề là chúng ta đã bắt đầu chưa?

Hồi đó tôi mới học lớp hai. Tôi chú ý đến một mẩu tin trên báo nói về cuộc sống vạ vật của những người lang thang trên đường phố. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết rằng không phải ai cũng được ngủ trên giường, có những người đã chết vì giá lạnh sau một đêm co ro ngoài bệ cửa.

Ngay lúc ấy tôi quyết định sẽ thành lập một câu lạc bộ nhằm kiếm tiền giúp đỡ những người như họ. Ban đầu, câu lạc bộ của tôi chỉ có 5 người tham gia, chủ yếu là bạn thân của tôi. Mọi người đều thờ ơ với CLB bởi nghĩ đó chỉ là trò rỗi hơi mấy đứa chíp. Nhưng tôi vẫn quyết tâm đi vận động từng người tôi gặp. Mãi rồi cũng có được 20 người hưởng ứng.

CLB của chúng tôi tên là Rock Club (CLB Hòn đá). Hoạt động của nó rất đơn giản: vẽ hình lên những hòn đá và đem bán. Chúng tôi vẽ đủ thứ, từ các con vật, hoa lá đến những logo của một đội bóng rổ được yêu thích… Người mua chủ yếu là các thầy cô giáo.
Họ bày lên bàn làm việc hoặc trong tủ như một thứ đồ chơi. Mỗi hòn đá bán được khoảng 5cent hoặc 10cent, chỉ những hòn thật to thì mới bán được khoảng hai mươi cent.

Đến gần lễ Giáng sinh, câu lạc bộ kiếm được tổng cộng 33 đôla từ chuyện bán đá. Và chúng tôi quyết định gửi số tiền nầy đến hội bảo vệ những người vô gia cư ở địa phương.

Mẹ chở tôi đến ngôi nhà tạm trú của những người vô gia cư để ủng hộ số tiền. Vừa đến nơi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo nhem nhuốc đứng ngồi ngoài cửa. Tôi đề nghị người quản lí đưa đi xem qua một lượt. Cảnh trong bếp còn khủng khiếp hơn. Mấy chục cái bàn bẩn thỉu lở loét xếp dọc ở đó với cả một hàng dài người xếp hàng chờ lấy khẩu phần ăn của mình. Thức ăn cho họ chắc chắn chẳng ngon lành gì lắm nhưng họ ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Tôi cảm thấy xấu hổ về thói biếng ăn của mình!

Khi ra về, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh rêu cũ kĩ đang buộc những dải vải đỏ hoen ố rách rưới lên cây thông còi cọc sát tòa nhà. Có lẽ đấy là cây thông Noel của họ. Ngay cả những người nghèo khổ nhất cũng vẫn đón Noel theo cách của họ. Tôi chụp ảnh người đàn ông đó và gửi cho một tòa soạn báo với hi vọng nhắc nhở mọi người hãy dành sự quan tâm cho những con người kém may mắn nầy, không chỉ ngày lễ tết mà tất cả các ngày trong năm.

Khoảng một tuần sau, có một phóng viên và phóng viên ảnh đến trường tôi để chụp ảnh và viết bài về CLB của chúng tôi. Báo ra hai ngày sau đó gây một tiếng nổ trong lương tâm của những người sống trong thành phố. Trường học của chúng tôi bắt đầu chú ý đến câu lạc bộ. Các thầy cô khởi xướng một chương trình giúp đỡ tụi học sinh chúng tôi trong các hoạt động vì người nghèo.

Các bạn thấy không, chỉ bắt đầu từ những hòn đá đơn giản nhưng ảnh hưởng của nó lại không đơn giản chút nào. Tôi hiểu ra rằng: Bạn và tôi, không ai quá trẻ để làm nên một điều khác biệt. Vấn đề là chúng ta đã bắt đầu chưa?

Tác giả: Khuyết Danh

+ Đừng
+ Để có một cuộc sống hạnh phúc