Skip to main content

Khách qua đường

Ðể có thể tiến xa và bước lên cao điểm con cần phải can đảm vứt bỏ dần đi những gì là vô dụng trong ba lô của con.
A A+
color:
Khách qua đường
Ðể có thể tiến xa và bước lên cao điểm chúng ta cần phải can đảm vứt bỏ dần đi những gì là vô dụng trong ba lô của mình.

Trên một chuyến tàu cặp bến tại hải cảng New York, Hoa Kỳ, trong số hàng trăm hành khách có một vị thừa sai truyền giáo nhiều năm hoạt động tại Trung Quốc và Hoa Kỳ, và một ca sĩ nổi tiếng cùng trở về quê hương sau một tuần lễ hành nghề ở các nhà hàng và phòng trà lớn ở hải ngoại.

Tàu vừa cặp bến, chàng ca sĩ bước xuống tàu giữa tiếng nhạc vui mừng và hàng ngàn bàn tay vẫy chào. Thấy vậy, vị thừa sai với giọng thân mật thì thầm với Chúa:
- Lạy Chúa, thật con không thể hiểu được tại sao lại có sự bất công đến như thế. Con đã từng làm việc tông đồ cho Chúa tại Trung Quốc suốt 42 năm nay, với bao gian nan khốn khổ và những nguy hại đến tính mạng nữa, trong khi chàng ca sĩ này chỉ có mấy hôm thôi, khi anh ta trở về thì có hàng ngàn người ra đón tiếp nồng hậu, con thì chẳng thấy một bóng dáng ai đón chờ.

Và cũng một giọng âu yếm thân mật, vị thừa sai nghe như có tiếng Chúa đáp lại:
- Con yêu dấu của Ta ơi! Con chưa về đến nhà, vì đây đâu phải là quê hương của con!

Một lần khác, có một người khách du lịch nhân lúc mệt mỏi đã ghé nghỉ chân tại một căn nhà tranh của vị thừa sai trong một làng nhỏ miền hẻo lánh thuộc nước Ấn Ðộ. Bước vào nhà, người khách du lịch chỉ thấy kê một cái giường bằng tre, trải chiếu sơ sài, một cái bàn, một cái ghế cũng bằng tre với một đống sách vở chồng chất trong một góc nhà. Thấy vậy, người khách du lịch ngạc nhiên hỏi:
- Thưa cha, đồ đạc của cha chỉ có bấy nhiêu thôi sao?

Vị thừa sai mỉm cười đáp lại bằng một câu hỏi khác:
- Vậy chứ đồ đạc của anh ở đâu? Chỉ có cái ba lô nhỏ đó thôi sao?

Người khách du lịch đơn sơ đáp lại:
- Thưa cha, con chỉ là khách du lịch, đi đường một ít ngày đâu cần phải mang theo đồ đạc nhiều.

Vị thừa sai hóm hỉnh nói tiếp:
- Tôi cũng thế, tôi chỉ là khách qua đường trên trần gian này thôi.

* * *

Quí vị và các bạn thân mến,

Hai mẫu chuyện trên đây diễn tả một cách hùng hồn và sâu sắc đâu là điểm nồng cốt trên đường tu đức của các vị thừa sai trên đường truyền giáo.

Ðó là tinh thần khó nghèo và phó thác, để mình không bị ràng buộc bởi của cải vật chất, danh vọng, chức quyền. Kho tàng duy nhất của các vị thừa sai là Phúc Âm, là Tin Mừng Nước Trời, là Tình Yêu Chúa Kitô. Thắng lợi duy nhất mà họ luôn theo đuổi, bất chấp mọi khó nhọc vất vả không phải là sự tiếp đón nồng hậu hoặc tràng pháo tay của người đời, nhưng là mọi người được nghe biết Tin Mừng của Chúa, nhận biết và yêu mến Ngài.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã quả quyết với Phêrô khi người kể công đã theo Chúa rằng: "Quả thật, Thầy bảo các con rõ, không một ai đã từ bỏ nhà cửa, cha mẹ, anh em, vợ con vì nước Trời mà chẳng được lãnh thưởng gấp bội ngay đời này và sẽ được hạnh phúc đời sau nữa."

Xin Chúa giúp chúng con biết yêu chuộng đời sống tinh thần khó nghèo thực sự, được thanh thoát khỏi mọi sự ràng buộc bên trong cũng như bên ngoài.

Xin cho chúng con xác tín rằng: Ðời sống con chỉ là một cuộc lữ hành, trần gian chỉ là lều tạm trú và quê hương đích thực của con là Nước Trời. Ðể có thể tiến xa và bước lên cao điểm con cần phải can đảm vứt bỏ dần đi những gì là vô dụng trong ba lô của con. Nếu không, con sẽ không thể nào tiến xa và lên cao trên đỉnh núi trọn lành được.

Lạy Chúa, Chúa chính là gia nghiệp duy nhất của đời con. Amen.

Trích từ : Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày http://vntaiwan.catholic.org.tw/phutcau1/phut115.htm

+ Mười người phong hủi
+ Nhận biết và cảm tạ hồng ân
edit