Kêu to lên
Là người tin Chúa, chúng ta phải kêu lên tiếng nói của mình. Dù không thay đổi được xã hội, tiếng kêu ấy cũng ngăn ngừa chúng ta khỏi bị sa nguy hiểm.
Ngày xưa có một người biết rằng Chúa sắp hủy diệt thành Sôđôma bằng hỏa thiêu, nên ông ta đi khắp nơi trong thành phố này để báo tin và bảo dân phải di tản. Nhưng chẳng ai nghe lời ông. Họ cho ông là điên dại. Thấy ông buồn và bực tức, có người hỏi:
- Tại sao ông phải khổ sở như vậy? Ông không thể nào thay đổi được họ đâu?
Ông ấy trả lời:
- Có lẽ tôi không thay đổi được họ. Nhưng tôi vẫn phải la lớn, nói rõ mệnh lệnh của Chúa, để họ không thay đổi được tôi.
Lót là một người tin Chúa, đáng lẽ ông phải làm công việc la hét để cho người dân thành Sôđôma biết. Nhưng ông đã không làm gì cả.
Cuộc đời Lót cho thấy rằng cảm xúc của con người đối với cuộc đời vô đạo nhiều khi không còn sắc bén nữa. Lót đã lựa chọn sống trong một thành phố nổi tiếng là vô đạo. Khi Sôđôma bị giặc cướp tàn phá chúng bắt cả Lót theo. Nhưng khi được giải thoát, Lót lui về sống ở Sôđôma. Cuộc đời Lót kết thúc bằng câu truyện buồn thảm và ô nhục.
Trái lại, Abraham, người chú của Lót thì khác hẳn. Hai chú cháu đã ra khỏi xứ Urơ đi về miền đất hứa. Abraham tin cậy Chúa, cầu nguyện Chúa cứu người lành, và sống một đời đạo đức gương mẫu. Còn Lót thì không hề đau xót trong tâm hồn trước những cảnh vô đạo chung quanh mình.
Như thánh Phêrô đã viết, trong thế giới ngày nay biết bao nhiêu điều vô đạo, người ta sống vô đạo như: ăn ở với nhau trước khi lấy nhau, đồng tính luyến ái, phá thai, đọc sách báo dâm ô và xem phim ảnh đồi trụy, v.v...
Là người tin Chúa, chúng ta phải kêu lên tiếng nói của mình. Dù không thay đổi được xã hội, tiếng kêu ấy cũng ngăn ngừa chúng ta khỏi bị sa xuống các vũng lầy nguy hiểm.
Trích trong Giọt Nước Mắt Cuối Cùng
http://vntaiwan.catholic.org.tw/giotnuoc/giot35.htm