Skip to main content

Xấu tốt tùy theo cái nhìn

Phải có lòng thiện hảo và một đức tin sâu sắc con người mới có thể nhận ra sự thiện hảo trong đáy thẳm tâm hồn mỗi người ...
A A+
color:
Xấu tốt tùy theo cái nhìn
Người có tâm dạ xấu, nhìn mọi người đều xấu. Người có lòng tốt, nhìn mọi người đều tốt.

Người có tâm dạ xấu, nhìn mọi người đều xấu. Người có lòng tốt, nhìn mọi người đều tốt.

Chuyện ngụ ngôn Ấn Ðộ có kể như sau:

Một hôm, thần Krishna muốn biết trên mặt đất này có bao nhiêu vị vua được xem là khôn ngoan. Thần liền cho gọi đến một ông vua tên là Doryô Dana, ông vua này nổi tiếng tham lam và gian ác, thần dân của ông luôn sống trong sợ hãi. Thần Krishna ra lệnh cho vua Doryo Dana như sau:

- Ta muốn người đi khắp thế giới và tìm cho ta một con người thực sự có lòng tốt.

Doryô Dana liền rong ruổi đi khắp thế giới để tìm kiếm cho bằng được con người ấy. Ông đã gặp nhiều người, nói chuyện với họ, thế nhưng một thời gian sau ông trở về trình với thần Krishna và báo cáo như sau:

- Lạy thần, con đã làm như ngài truyền dạy, con đã đi khắp thế giới để tìm cho ra con người ấy nhưng con không tìm thấy có một người nào như thế cả. Mọi người đều ích kỷ đê hèn, không nơi nào có thể tìm ra được một con người tốt lành như thế cả.

Thần Krishna cho vua Doryô Dana về. Ngài liền gọi một ông vua khác đến. Ông vua này tên là Dana Racha. Vua này nổi tiếng là một vị vua quảng đại, nhân từ được mọi thần dân yêu mến. Thần Krishna liền truyền lệnh cho ông như sau:

- Ta truyền cho ngươi lên đường tìm cho kỳ được một người thực sự xấu xa.

Sau một thời gian rảo bước đi khắp thế giới, vua Dana Racha trở về báo cáo như sau:

- Lạy thần, con đã đi nhiều nơi, con đã gặp rất nhiều người, tuy họ hẹp hòi cư xử với nhau như những kẻ đui mù, nhưng con không thấy có một người nào thực sự xấu xa cả, cho dù có vấp ngã và lầm lỗi, tất cả mọi người đều có lòng tốt.

* * *
Xấu tốt tùy theo cái nhìn
* * *

Quý vị và các bạn thân mến,

Phải có lòng thiện hảo và một đức tin sâu sắc con người mới có thể nhận ra sự thiện hảo trong đáy thẳm tâm hồn mỗi người và nhất là trong chính tâm hồn của mình. Một cái nhìn như thế hẳn sẽ giúp cho con người lạc quan về tình người và nhất là tin tưởng ở chính mình khi chúng ta chỉ nhìn thấy những bất toàn và giới hạn của bản thân mà thôi.

Với ý tưởng ấy, chúng ta có thể cầu nguyện với tâm tình của cha thánh Damien (Saint Damien of Molokai, 1840-1889), vị đại ân nhân của người phong cùi như sau:

Lạy Chúa, ngoài kia người ta đang tưng bừng mừng lễ, còn ở đây con chỉ trơ trọi một mình, hẳn Chúa thấy rõ điều đó. Con đã mở máy phát thanh, đây là khí cụ để giúp con cảm nhận được một sự hiện diện nào đó, nhưng sự thinh lặng lại cứ tràn vào trong căn phòng này và trong chính tâm hồn con. Trong một thoáng, con nghe như có tiếng người bước lên cầu thang, nhưng vô vọng, không có lấy một người nào cả.

Lạy Chúa, nếu Chúa muốn, xin hãy gửi đến cho con một ai đó, con đang cần một bàn tay, dù chỉ là một tay thôi để đậu trên tay con như một cánh chim.

Con cần một làn môi đặt trên trán con, để mang lại cho con một chút hơi ấm của một cái hôn.

Con cần một cái nhìn dù chỉ là một ánh mắt không hồn để chứng minh cho con rằng, ít ra đối với ai đó con đang hiện hữu.

Con cần một ít lời nói và trong một ít lời nói ấy con cần có vài nhịp đập của con tim trao ban.

Thế nhưng không có một ai đến cả. Ngoài kia người ta đang tưng bừng mừng lễ, còn ở đây con đang cô đơn.

Lạy Chúa, Chúa có thể nói trong đáy thẳm tâm hồn con, con đang nghe đây, con biết các điệp khúc mà các linh mục vẫn thường lặp lại với con là: con không cô đơn, bởi vì Ta đang ở đây. Phải, Lạy Chúa, Chúa đang ở đây, không bằng đôi tay, không bằng đôi môi, không bằng cái nhìn cũng chẳng bằng một lời nói nào. Nhưng con không phải là thiên thần. Tại sao Chúa lại cho con một thân xác.

Lạy Chúa, tại sao Chúa lại không nói với con nữa, ngay cả Chúa, Chúa cũng không nói với con ư? Chúa giận con ư? Con đã đi dọc theo nhà tù của nỗi cô đơn của con. Con không tìm thấy một cánh cửa để mở ra khỏi nhà tù ấy. Con là tù nhân mặc dù con không đáng bị giam giữ như thế. Nhưng bỗng nhiên con lại nghĩ đến những người đang quằn quại trong cô đơn như con, bên cạnh con có biết bao nhiêu người cô đơn trong cái thế giới thù nghịch này trong đó hàng triệu triệu người cọ sát vào nhau, chồng chất lên nhau mà vẫn không hề gặp nhau.

Lạy Chúa, con không muốn có một thế giới như thế. Chúa nói rằng Chúa đến để quy tụ con cái tản mát khắp nơi của Chúa và với hồng ân của Chúa, Chúa quy tụ họ lại thành một gia đình, giờ đây nỗi đau khổ của con gợi lên cho con về nỗi đau của người khác. Tiếng kêu của họ mạnh hơn tiếng kêu của con, cuối cùng con hiểu ra rằng: Chỉ có một liều thuốc chữa nỗi cô đơn của con đó là ra đi để gặp gỡ tha nhân và chữa trị nỗi khổ đau của họ.

Lạy Chúa, con đã tìm ra con đường của con, con cứ nghĩ mình cô đơn và vô dụng, giờ đây trong Giáo Hội của Chúa, xin cho con được là một khí cụ trong tay của Chúa, trên trần gian này, Chúa không còn tay, còn môi, còn mắt và cũng không còn lời nói nữa.

Con xin hiến thân xác của con cho tất cả những ai cần một thân xác dù chỉ là một thân xác già cỗi để nói với họ rằng: Họ không đơn độc, nhưng có một ai đó đang yêu thương họ.

Trích từ : Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày
http://vntaiwan.catholic.org.tw/phutcau4/4phut041.htm

+ Không thấy, nhưng nghe
+ Tiếng gọi phục vụ