Đi tìm kho báu
Một trong những điều nghịch lý của đời sống con người là sức mạnh của con người hệ tại ở chỗ biết nhìn nhận những yếu đuối dòn mỏng của mình.
| Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2021
A
A+
color:
Một trong những điều nghịch lý của đời sống con người là sức mạnh của con người hệ tại ở chỗ biết nhìn nhận những yếu đuối dòn mỏng của mình.
Có một chàng thanh niên kia lên đường đi tìm lâu đài kho tàng quý.
Sau những ngày đi đường xa mệt mỏi, anh nhận thấy mình lạc lối và đứng trước một đoạn dốc gồ ghề, bên cạnh những hố sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng thân xác đã hao mòn sinh lực của anh. Trong lúc chiến đấu để lấy lại sự bình tĩnh của tâm hồn, ngước mắt lên, anh thấy một lâu đài tráng lệ hiện ra trước mắt. Trước cổng tòa lâu đài tráng lệ có đề hàng chữ lớn: "Xin mời vào".
Biết mình bị lạc đường lại gặp may tìm được chỗ yên ổn để nghỉ chân như lòng ước nguyện, anh sung sướng tiến lại gần cổng lâu đài. Ðứng trước cổng lâu đài anh ngạc nhiên khi thấy những người lữ hành đi ngang qua cũng bị lạc đường và tuy đã mệt mỏi nhưng lại vẫn cứ lê bước đi ngang qua lâu đài hầu như không trông thấy có lâu đài trước mắt họ. Người lữ hành bèn tiến lại gần hỏi người gác cổng lâu đài tại sao những người lữ hành kia không dừng lại để bước vào lâu đài. Người gác cổng trả lời:
Ðây là một tòa lâu đài bí nhiệm, chỉ có những ai nhận biết mình đã bị lạc đường mới có thể trông thấy nó. Trái lại, những người tưởng mình biết đường và chỉ cắm đầu chạy theo con đường riêng của họ, họ sẽ bị mờ mắt và sẽ không bao giờ nhận thấy lâu đài. Ông quả là người ngay thẳng, nhiệt tình tìm kiếm chân lý, yêu chuộng sự thật. Chính sự khiêm tốn ngay thật đã mở mắt tâm trí ông và dẫn đường đưa ông tới đây. Xin mời ông bước vào, giờ đây tất cả kho tàng quý giá trong lâu đài này sẽ thuộc về ông.
Quí vị và các bạn thân mến,
Câu chuyện ngụ ngôn trên đây nói lên tầm quan trọng của tinh thần giác ngộ và bước đầu tiên của cuộc hành trình tiến tới đỉnh thánh thiện. Chỉ khi nào chúng ta có can đảm nhìn nhận mình đã lầm đường lạc lối, lúc đó chúng ta mới nhiệt tâm đi tìm chính lộ. Một trong những điều nghịch lý của đời sống con người là sức mạnh của con người hệ tại ở chỗ biết nhìn nhận những yếu đuối dòn mỏng của mình.
Khi chúng ta muốn khởi hành lên đường đi đâu, chúng ta phải biết bắt đầu từ chỗ mình đang đứng. Cũng vậy, trong cuộc hành trình của lòng Tin, Cậy, Mến, chúng ta chỉ có thể tiến tới trên con đường rèn luyện nhân đức nếu chúng ta biết bắt đầu từ chỗ nhìn nhận những khuyết điểm và yếu đuối của mình.
Hơn nữa lòng cảm thông và tình liên đới chân thành với những yếu đuối của tha nhân cũng chỉ nẩy nở khi chúng ta biết cảm nghiệm những đuối của chính bản thân mình.
Tầm quan trọng của việc nhìn nhận những yếu hèn bắt đầu từ bản thân cũng được Chúa Giêsu nhấn mạnh khi Ngài phán bảo các môn đệ và dân chúng rằng: Sao anh thấy cái rác trong con mắt người anh em mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới. Sao anh lại nói với người anh em: Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn trong khi có cả cái xà trong con mắt anh. Hỡi kẻ đạo đức giả, hãy lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt của người anh em.
Trong Thánh lễ, các lời ca tụng ngợi khen và tạ ơn đều diễn tả với chủ từ số nhiều có tính cách cộng đoàn, chẳng hạn như: Chúng con ca ngợi Chúa, chúng con cảm tạ Chúa, hoặc là chúng ta hãy cầu nguyện.
Thế nhưng trong phần xưng thú tội lỗi mình, Giáo Hội lại dùng chủ từ số ít với tính cách cá nhân, tức là: Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa hoặc là mỗi người chúng ta hãy tự xưng nhận tội lỗi của mình: Lỗi tại tôi thay vì chữa mình và tố cáo người khác.
Nói cách khác, Thiên Chúa mời gọi chúng ta nhìn nhận trách nhiệm về tất cả mọi hành động và trách vụ của mình bởi vì trước mặt Thiên Chúa, mỗi giây phút của cuộc sống, nhất là trong giờ phút cuối cùng, mỗi người sẽ phải trả lẽ trước mặt Chúa về tất cả mọi hành vi của đời sống mình.
Trên thực tế phải công nhận là chỉ những người trưởng thành về mặt tâm lý và có tâm hồn ngay thật mới biết can đảm chấp nhận là mình đã sai lầm, đã phạm tội.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã phán dạy rằng: Ta không đến để luận phạt, nhưng đến để cứu sống.
Xin giúp chúng con biết thành thật nhìn nhận tội lỗi của chúng con để được Chúa thương tha thứ.
Xin đừng để chúng con mù quáng và cố chấp phủ nhận những yếu hèn của chúng con. Ðó chính là con đường ngắn nhất dẫn đưa đến sự tiêu diệt của bản thân chúng con.
Xin cho chúng con biết xác tín rằng, ngoài Chúa không ai là người hoàn hảo thánh thiện và xin cho chúng con ý thức chấp nhận sự dòn mỏng yếu đuối của chúng con, chúng con cũng sẽ được Chúa thương tha thứ và chữa lành. Amen.
+ Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta
+ Hậu quả của lời nói
Sau những ngày đi đường xa mệt mỏi, anh nhận thấy mình lạc lối và đứng trước một đoạn dốc gồ ghề, bên cạnh những hố sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng thân xác đã hao mòn sinh lực của anh. Trong lúc chiến đấu để lấy lại sự bình tĩnh của tâm hồn, ngước mắt lên, anh thấy một lâu đài tráng lệ hiện ra trước mắt. Trước cổng tòa lâu đài tráng lệ có đề hàng chữ lớn: "Xin mời vào".
Biết mình bị lạc đường lại gặp may tìm được chỗ yên ổn để nghỉ chân như lòng ước nguyện, anh sung sướng tiến lại gần cổng lâu đài. Ðứng trước cổng lâu đài anh ngạc nhiên khi thấy những người lữ hành đi ngang qua cũng bị lạc đường và tuy đã mệt mỏi nhưng lại vẫn cứ lê bước đi ngang qua lâu đài hầu như không trông thấy có lâu đài trước mắt họ. Người lữ hành bèn tiến lại gần hỏi người gác cổng lâu đài tại sao những người lữ hành kia không dừng lại để bước vào lâu đài. Người gác cổng trả lời:
Ðây là một tòa lâu đài bí nhiệm, chỉ có những ai nhận biết mình đã bị lạc đường mới có thể trông thấy nó. Trái lại, những người tưởng mình biết đường và chỉ cắm đầu chạy theo con đường riêng của họ, họ sẽ bị mờ mắt và sẽ không bao giờ nhận thấy lâu đài. Ông quả là người ngay thẳng, nhiệt tình tìm kiếm chân lý, yêu chuộng sự thật. Chính sự khiêm tốn ngay thật đã mở mắt tâm trí ông và dẫn đường đưa ông tới đây. Xin mời ông bước vào, giờ đây tất cả kho tàng quý giá trong lâu đài này sẽ thuộc về ông.
Câu chuyện ngụ ngôn trên đây nói lên tầm quan trọng của tinh thần giác ngộ và bước đầu tiên của cuộc hành trình tiến tới đỉnh thánh thiện. Chỉ khi nào chúng ta có can đảm nhìn nhận mình đã lầm đường lạc lối, lúc đó chúng ta mới nhiệt tâm đi tìm chính lộ. Một trong những điều nghịch lý của đời sống con người là sức mạnh của con người hệ tại ở chỗ biết nhìn nhận những yếu đuối dòn mỏng của mình.
Khi chúng ta muốn khởi hành lên đường đi đâu, chúng ta phải biết bắt đầu từ chỗ mình đang đứng. Cũng vậy, trong cuộc hành trình của lòng Tin, Cậy, Mến, chúng ta chỉ có thể tiến tới trên con đường rèn luyện nhân đức nếu chúng ta biết bắt đầu từ chỗ nhìn nhận những khuyết điểm và yếu đuối của mình.
Hơn nữa lòng cảm thông và tình liên đới chân thành với những yếu đuối của tha nhân cũng chỉ nẩy nở khi chúng ta biết cảm nghiệm những đuối của chính bản thân mình.
Tầm quan trọng của việc nhìn nhận những yếu hèn bắt đầu từ bản thân cũng được Chúa Giêsu nhấn mạnh khi Ngài phán bảo các môn đệ và dân chúng rằng: Sao anh thấy cái rác trong con mắt người anh em mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới. Sao anh lại nói với người anh em: Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn trong khi có cả cái xà trong con mắt anh. Hỡi kẻ đạo đức giả, hãy lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt của người anh em.
Trong Thánh lễ, các lời ca tụng ngợi khen và tạ ơn đều diễn tả với chủ từ số nhiều có tính cách cộng đoàn, chẳng hạn như: Chúng con ca ngợi Chúa, chúng con cảm tạ Chúa, hoặc là chúng ta hãy cầu nguyện.
Thế nhưng trong phần xưng thú tội lỗi mình, Giáo Hội lại dùng chủ từ số ít với tính cách cá nhân, tức là: Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa hoặc là mỗi người chúng ta hãy tự xưng nhận tội lỗi của mình: Lỗi tại tôi thay vì chữa mình và tố cáo người khác.
Nói cách khác, Thiên Chúa mời gọi chúng ta nhìn nhận trách nhiệm về tất cả mọi hành động và trách vụ của mình bởi vì trước mặt Thiên Chúa, mỗi giây phút của cuộc sống, nhất là trong giờ phút cuối cùng, mỗi người sẽ phải trả lẽ trước mặt Chúa về tất cả mọi hành vi của đời sống mình.
Trên thực tế phải công nhận là chỉ những người trưởng thành về mặt tâm lý và có tâm hồn ngay thật mới biết can đảm chấp nhận là mình đã sai lầm, đã phạm tội.
* * *
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã phán dạy rằng: Ta không đến để luận phạt, nhưng đến để cứu sống.
Xin giúp chúng con biết thành thật nhìn nhận tội lỗi của chúng con để được Chúa thương tha thứ.
Xin đừng để chúng con mù quáng và cố chấp phủ nhận những yếu hèn của chúng con. Ðó chính là con đường ngắn nhất dẫn đưa đến sự tiêu diệt của bản thân chúng con.
Xin cho chúng con biết xác tín rằng, ngoài Chúa không ai là người hoàn hảo thánh thiện và xin cho chúng con ý thức chấp nhận sự dòn mỏng yếu đuối của chúng con, chúng con cũng sẽ được Chúa thương tha thứ và chữa lành. Amen.
Trích từ : Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày
http://vntaiwan.catholic.org.tw/phutcau2/2phut088.htm
http://vntaiwan.catholic.org.tw/phutcau2/2phut088.htm
+ Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta
+ Hậu quả của lời nói