Skip to main content

Ta là Bánh Trường Sinh

Phần bạn và tôi, khi đến với Thánh Thể, ta đến với ‘bánh ăn’ mong được nuôi sống theo ý mình muốn, hay đến với ‘Ngài’ để Ngài sống trong chúng ta?
A A+
color:
Ta là Bánh Trường Sinh
‘Ai đến với tôi…’ Lời kêu gọi xưa kia của Chúa, ngày nay vang lên trong lòng chúng ta như một câu hỏi: Ai đến với tôi?

Trong cuốn Một Phút Minh Triết (One minute Wisdom, bản dịch Đỗ Tân Hưng), cha Anthony de Mello kể câu chuyện sau:

Một nhóm đệ tử nóng lòng đi hành hương, Minh Sư bảo họ: “Hãy mang quả mướp đắng này theo các con. Hãy nhớ nhúng nó vào những giòng sông thánh và mang nó vào mọi nơi linh thiêng.”

Khi đệ tử trở về, trái mướp đắng được đem nấu chín và thở thành một món ăn thánh.

Sau khi nếm món ăn đó Minh Sư nói bằng một giọng ranh mãnh: “Lạ thật, nước thánh và những đền đài linh thiêng không làm cho quả mướp đắng trở nên ngọt hơn!”


Có lẽ nhiều người công giáo cũng tự hỏi mình: “Lạ thật, tại sao tôi đã tắm mình trong bao nhiêu thánh lễ, đã rước Mình Thánh Chúa bao nhiêu năm rồi mà không cảm thấy ‘Sự Sống’?” Thế là họ tự yên ủi: “Bây giờ tôi không cảm thấy sự sống ‘thiêng liêng’ của Chúa, khi tôi chết thì sẽ biết được”.

Đối với những người ấy, tôi muốn nói lên một điều để cảnh giác họ: nếu cuộc sống của bạn bây giờ là một cuộc sống mà bạn cảm thấy bất hạnh, thì sự sống đời đời chẳng có ích lợi gì cả, còn tai hại nữa là đàng khác, bởi vì đấy chỉ là sự kéo dài mãi cho đến đời đời cái cuộc sống bất hạnh này, kéo dài không bao giờ dứt. Nhưng trái lại, nếu trong cuộc đời này, hạnh phúc đã hiện diện trong lòng bạn, dù cho hoàn cảnh thực tế có thế nào đi nữa, thì sự sống đời đời mới là một điều đáng mong ước. Bấy giờ, sự sống mà Chúa hứa sẽ là hạnh phúc đời đời, và hạnh phúc ấy đã khởi sự từ cuộc sống này, dù chưa được viên mãn.

Hãy nói ít lời về hạnh phúc. Ta cảm thấy hạnh phúc khi nhu cầu được mãn nguyện, khi mong ước được thành đạt, khi lo âu được giải tỏa. Và nhu cầu hàng đầu của con người là giải quyết cái đói! Phải đói trong tình trạng không biết lấy gì mà ăn cho trưa nay, chiều nay, thì lúc đó mới biết lương thực liên hệ đến ‘sự sống’ đến độ nào. Phải ‘chạy cơm từng bữa toát mồ hôi’, thì mới thấy không cái lo nào lớn bằng cái lo đó. Khi một người đã đói trong vòng ba ngày mà gặp một ‘mẩu bánh’ thì đừng nói đến luân lý, đạo đức, tình cảm… phải ăn cái đã, rồi sao thì sao!

Ta là Bánh Trường Sinh

Lời Chúa: Ga 6, 24-35


Khi dân chúng thấy Ðức Giêsu cũng như các môn đệ đều không có ở đó, thì họ xuống thuyền đi Caphácnaum tìm kiếm Người. Khi đã gặp thấy Người ở bên kia Biển Hồ, họ nói: “Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ vậy?” Ðức Giêsu đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông, các ông đi tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê. Các ông hãy ra công làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh, là thứ lương thực Con Người sẽ ban cho các ông, bởi vì chính Con Người là Ðấng Thiên Chúa Cha đã ghi dấu xác nhận”.

Họ liền hỏi Người: “Chúng tôi phải làm gì để thực hiện những việc Thiên Chúa muốn?” Ðức Giêsu trả lời: “Việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Ðấng Người đã sai đến”. Họ lại hỏi: “Vậy chính ông, ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây? Tổ tiên chúng tôi đã ăn manna trong sa mạc, như có lời chép: Người đã cho họ ăn bánh từ trời”. Ðức Giêsu đáp: “Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Môsê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian”.

Họ liền nói: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy”. Ðức Giêsu bảo họ: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!”
, Chúa Giêsu nói về một loại lương thực mà người ăn không còn đói bao giờ; thế là những người chung quanh mừng rỡ vì như vậy là giải quyết được vấn đề lo âu hàng đầu của con người. Họ nhao nhao xin Ngài ban cho họ thứ bánh đó. Phải tưởng tượng họ hụt hẫng đến thế nào khi Ngài đáp lại: “Tôi là bánh trường sinh, ai đến với tôi không hề phải đói.” Chúa Giêsu nói đến cái đói căn bản nhất của con người, mà mấy ai hiểu được?

Người ngày xưa không hiểu thì đã đành, nhưng chúng ta là những Kitô hữu thừa hưởng 2000 năm truyền thống Giáo Hội, với bao nhiêu hiểu biết về mầu nhiệm Thánh Thể, chúng ta có cảm nhận được cái đói cơ bản đó chưa? Cái đói vượt trên nhận thức của giác quan hay tình cảm.

Đối với thân thể, nếu thiếu chất cần thiết cho sự sống, thì mọi người đều cảm thấy đói… Không, không phải mọi người! Có những người bệnh biết rằng không ăn thì chết, nhưng không hề cảm thấy đói, không thèm ăn, thậm chí không thể nào ăn được. Nếu buộc phải ăn, thì họ xem gần như một cực hình. Chúng ta là những người biết rằng Thánh Thể là đem lại sự sống đích thực, nhưng ta có đói chăng, hay ta đã bệnh nặng rồi? Và nếu là bệnh, thì do đâu mà ra?

Ta hãy đọc lại lời Chúa: “Tôi là bánh… Ai đến với tôi…” Lời Chúa thật rõ ràng. Ai đến với Ngài thì sẽ biết đói, rồi sẽ hết đói vì có sự sống. Phần bạn và tôi, khi đến với Thánh Thể, ta đến với ‘bánh ăn’ mong được nuôi sống theo ý mình muốn, hay đến với ‘Ngài’ để Ngài sống trong chúng ta? Nếu ta chỉ đến với ‘bánh’, dù là bánh thánh, thì chúng ta vẫn tìm kiếm chính bản thân mình, và cái đói – đói ăn, đói mặc, đói tiền, đói danh – vẫn trở đi trở lại; nhưng nếu chúng ta đến với ‘Ngài’ thì ta thật sự tìm kiếm Sự Sống, và Ngài sẽ là sự sống của chúng ta, cho đến đời đời.

Làm sao ta biết được lúc nào sự sống đời đời của Ngài đã khởi sự nơi chúng ta? Khi chúng ta bắt đầu đói cái đói của Ngài, sống bằng lương thực của Ngài: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy” (Ga 4,34). Khi bỏ được ý riêng trong phần nào của cuộc sống mình, thì kinh nghiệm thiêng liêng cho ta biết rằng phần ấy có một sự sống mới, một hạnh phúc mới… Đến lúc nào đó, ta có thể nói như thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi, mà là Chúa Kitô sống trong tôi!” (Gl 2,20)

Phải vượt qua mẩu bánh thánh để đến với Chúa Kitô hằng sống, lúc bấy giờ ta mới bắt đầu đi vào cái đói đích thực, hạnh phúc trường cửu, và sự sống đời đời.

‘Ai đến với tôi…’ Lời kêu gọi xưa kia của Chúa, ngày nay vang lên trong lòng chúng ta như một câu hỏi: Ai đến với tôi?

edit