Chia sẻ những ước mơ
Có một cậu bé mồ côi cha mẹ, sống bằng nghề đánh giày. Cậu luôn ước mơ rằng mình có thể trở thành một vận động viên chạy marathon xuất sắc. Một buổi chiều nọ, khi dừng chân ngồi nghỉ ở một công viên, cậu chợt nhìn thấy một cậu bé bị liệt đôi chân, đang ngồi chơi một mình với vài món đồ chơi trên bãi cỏ. Cậu tiến lại gần, làm quen với cậu bé đó và được biết cậu bé này bị liệt đôi chân từ nhỏ. Mỗi buổi chiều cuối tuần, cậu được cha của mình đưa đến công viên để ngồi chơi hóng mát. Ông vừa rời đi mua nước uống cho cậu. Ước mơ duy nhất của cậu bé này là có thể đứng lên đi lại được và chạy nhảy. Cậu bé đánh giày nghe xong thì suy nghĩ một hồi, rồi nói với cậu bé bị liệt chân rằng:
- Cậu có muốn được tớ cõng trên lưng và bay một vòng công viên này không?
Cậu bé bị liệt chân tỏ vẻ kinh ngạc rồi vui vẻ đồng ý thực hiện đề nghị của cậu bé đánh giày. Thế là cậu bé đánh giày cõng cậu bé bị liệt chân trên lưng. Lúc đầu, cậu đi từ từ để đôi chân của cậu bé bị liệt thòng xuống chạm đất, như đang nhịp cùng từng bước chân của cậu. Sau đó, cậu bắt đầu đi nhanh hơn và bắt đầu chạy. Cậu bé bị liệt vô cùng thích thú, reo hò trên lưng của bạn và giang rộng đôi tay ra, tưởng tượng mình như đang bay trên bầu trời mênh mông. Còn cậu bé đánh giày thì vẫn cứ chạy mặc dù gương mặt đỏ bừng vì mệt và mồ hôi ướt sũng áo. Cậu cảm thấy mình đang chạy như một vận động viên marathon anh hùng và tự hào vì mình không hề bỏ cuộc dù đang mang thêm trên lưng một người bạn nữa.
Người cha của cậu bé bị liệt trở lại với hai chai nước trên tay. Ông hết sức cảm động khi nhìn thấy hai cậu bé đang cười đùa vui vẻ. Từ đó, cậu bé đánh giày và cậu bé bị liệt đôi chân đã trở thành đôi bạn thân với nhau. Nhờ sự trợ giúp của người cha cậu bé bị liệt chân, cậu bé đánh giày được đến trường học để theo đuổi ước mơ trở thành một vận động viên marathon. Còn cậu bé bại liệt thì dù không thể tự chạy nhảy nhưng được người bạn của mình cõng trên lưng chạy quanh công viên những buổi chiều cuối tuần là niềm vui lớn nhất của cậu.
Quý ông bà và anh chị em thân mến,
Ước mơ là nguồn cảm hứng và niềm khao khát sâu kín nhưng rất mạnh mẽ trong tâm hồn cho dù có cách xa với hiện thực và khả năng đạt được. Dù vậy, bất cứ ai cũng có thể ước mơ. Cho dù là một cậu bé đánh giày nghèo nàn hay một cậu bé với đôi chân bại liệt, họ vẫn có thể ấp ủ ước mơ của mình. Ðiều đáng yêu là cả hai cậu bé ấy đã chia sẻ ước mơ của mình cho nhau nghe và đã làm hết sức có thể để làm cho không phải ước mơ của mình thành hiện thực mà là hiện thực hóa ước mơ của người bạn mình.
Mỗi chúng ta cũng có những ước mơ. Có ước mơ bình dị về một mái gia đình tràn ngập tiếng cười và những bữa cơm sum họp đầm ấm. Có ước mơ nhỏ bé là có được công ăn việc làm thuận lợi để cuộc sống bớt lo toan. Có ước mơ giản dị là được khỏe mạnh và trường thọ. Có ước mơ xa xỉ hơn một chút là có được công danh, chức vụ rạng rỡ với đời và với người. Rất nhiều khi chúng ta ngại chia sẻ với người khác những ước mơ vì sợ người khác biết được sẽ đánh giá hoặc khen chê, và sẽ càng xấu hổ hơn với họ khi không thể đạt được những ước mơ đó. Tuy nhiên, việc chia sẻ những ước mơ với những người bạn đáng tin cậy và những người thực sự yêu thương chúng ta sẽ mở ra cho chúng ta những cơ hội để tìm được những điểm chung, có được điểm tựa bởi sự khích lệ, ủng hộ và trợ giúp của họ. Nhờ đó, những ước mơ của chúng ta có thể được chắp cánh và trở thành hiện thực.
Trong Thông điệp về Tình Huynh đệ và Tình Bằng hữu Xã hội Fratelli Tutti, Ðức Thánh Cha Phanxicô đã mời gọi chúng ta hãy biết ước mơ và cùng chia sẻ với nhau ước mơ về tình huynh đệ cao đẹp. Ngài nói rằng: “Không ai có thể đơn độc đương đầu với cuộc đời. Chúng ta cần có một cộng đồng để được nâng đỡ và được hỗ trợ, đồng thời trong cộng đồng đó chúng ta giúp nhau nhìn về phía trước. Mơ ước cùng nhau quan trọng biết mấy! Khi đơn độc, người ta có nguy cơ thấy những ảo ảnh, thấy những gì không có thật; còn ước mơ là do cùng nhau tạo nên. Vậy chúng ta hãy ước mơ như một nhân loại duy nhất, như những người du hành cùng chia sẻ một thân xác con người, như những đứa con của cùng một đất mẹ, vốn là ngôi nhà chung của chúng ta, mỗi người với sự phong phú của niềm tin và những xác tín của mình, mỗi người với cung giọng riêng của mình, tất cả đều là anh em” (FT, số 8).
Ước gì giữa những nỗi sợ hãi và nghi ngờ, mỗi người chúng ta vẫn không ngừng ước mơ và dám chia sẻ với nhau những ước mơ mà mình hằng ấp ủ để cùng bước đi trên hành trình hiện thực hóa những ước mơ cao đẹp cho bản thân, Giáo hội và xã hội.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chia sẻ cho chúng con ước mơ về một thế giới mà nhân loại được hiệp nhất nên một. Xin dạy chúng con cũng biết ước mơ và chia sẻ với nhau những ước mơ về việc kiến tạo một thế giới công bằng và chan hòa tình thân ái. Amen.
Ðóa Hoa Tử Tế
(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý
Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)